NHỮNG CHI TIẾT NHỎ GIẾT CHẾT TÌNH YÊU
(Là chủ, nên đọc qua cho biết)
1. Tôi bệnh
Tôi rất quý anh và luôn hết lòng vì anh. Có 1 đợt, Tôi bị ốm kéo dài gần một tuần. Cơ thể rất khó chịu, người đừ đừ, sổ mũi và mệt mỏi trong người vô cùng. Vì không muốn anh ấy lo lắng, nên không nói. Nhưng thực lòng vẫn mong, anh ấy có thể quan sát, để biết rằng tôi đang ốm. Để mà, động viên một hai câu. Giữa người với người, dù thế nào, cũng là động thái quan tâm chút ít, cho đỡ tủi thân. Vì tôi ốm là do hết sức vì công việc. Nói 1 câu mất chưa đến 10s cơ mà.
Nhưng ngược lại những gì tôi nghĩ, suốt một tuần, anh ấy không có phản ứng gì cả. Cứ như thể là anh ấy không hề biết tôi đang ốm. Hoặc biết, mà cố ý không quan tâm đến tôi vì anh còn trăm công nghìn việc.
Sau cơn bệnh đi qua, cơ thể đỡ hơn nhiều, nhưng tình cảm dành cho anh ấy, chắc sẽ khác đi một chút. Có lẽ tìm 1 bến đỗ mới để gầy dựng mái ấm gia đình sẽ loáng thoáng hiện lên trong đầu tôi lúc này.
2. Những hoạt động chung của gia đình
Tôi và những anh em trong gia đình rủ nhau nấu cơm trưa hằng ngày, để hâm nóng tình cảm của anh em trong một nhà.
Một lần, tôi rủ anh thu xếp ăn cơm cùng.
Anh từ chối vì bận việc.
Hai lần, tôi lại ăn cơm cùng anh em mà không có anh.
Nhiều lần, tôi vẫn ăn cơm mà thiếu bóng hình anh.
Sau ngần đó cái nhiều lần, tôi không rủ rê anh nữa, những hoạt động trong gia đình, đi chơi với nhau, chúng tôi cũng tự đi, cũng không chờ nữa. Vì tự tâm tôi biết, anh không để ý và cũng không chịu sắp xếp thời gian cho cả gia đình.
Bỗng một hôm nọ, anh ấy cằn nhằn, sao gia đình người ta mọi người gắn bó, hết lòng vì mái ấm chung, còn nhà này chẳng thấy có nổi hoạt động chung gì cả. Anh trách tôi không còn yêu anh, hết tâm huyết với anh.
Tôi không buồn nói gì với anh nữa.
Tôi chọn giải pháp sống và làm đúng trách nhiệm, bổn phận của mình, vậy thôi Anh ra sao tôi mặc kệ.
Đáng ra, muốn có gia đình yêu thương nhau, gắn bó, hết lòng giúp đỡ nhau, chung sức bên nhau, thì đừng để mọi người trong gia đình phải chờ đợi mình quá nhiều lần. Chờ đợi với tôi cũng không sao. Nhưng nhiều người không hiểu điều này.
Chờ đợi làm gì, một người cứ mãi không tham dự cơ chứ?
3. Không phản hồi tin nhắn, email, hoặc vô tâm.
Có lần, tôi thức đến 3h sáng soạn 1 kế hoạch cho chuyến công tác quan trong anh phải đi xa nhà đến 3 hôm ở tỉnh lụy để đào tạo đội ngũ cho khách hàng. Mệt lã người, 3h15 sáng tôi send gấp file thuyết trình cho anh dù anh nói không có cũng không sao. Là 1 người phụ nũe trong mái nhà, lẽ nào tôi để anh đi thuyết trình mang tiền về gia đình tay không, dù không phải nhiệm vụ của tôi, tôi vẫn làm giúp anh.
12h trưa hôm sau, nhận được 1 email từ anh:
“Đã Nhận” rồi xong.
Tôi chưng hửng pha tý chửi thề
” Dm, biết vậy hôm qua không soạn cho lão làm gì” đi ngủ sớm phải khỏe không!!!
Có hôm, tôi mặc kệ luôn, không phản hồi.
Nhiều lần ở bên nhau cùng anh, Tôi nghĩ anh ấy bận. Nhưng khônh, anh ngày nào cũng bận, thì tôi thấy, mình giống như thành làm phiền cuộc sống của anh vậy.
Sau nhiều lần vậy, tôi không giúp anh nữa.
Nhưng:
Anh ấy trách tôi lơ là nhiệm vụ trong gia đình? Anh nói tôi không quan tâm gia đình? Tôi không như ngày xưa, nhiệt tình, đáng yêu???
Trong khi tôi lo công việc gia đình bận bục mặt ra thì anh cả ngày không liên lạc tôi 1 tiếng, trong khi anh ấy bận rộn, chẳng được một lời động viên tôi chúc nào.
Tôi là con người, là 1 phụ nữ, cũng cần động viên chứ.
4. Thất hứa với mọi người trong mái ấm.
Gia đình tôi có thói quen là sinh hoạt định kỳ sáng T2 hàng tuần, hỏi thăm nhau, động viên nhau, chia sẻ hoạt động sẽ làm từng thành viên gia đình sắp tới.
Nhưng anh hay vắng mặt trong buổi sinh hoạt định kỳ này, nhiều lần trễ hẹn chỉ vì lỡ hẹn cafe ông nào đó bàn việc!!!
Những lúc như vậy, tôi thường hay hỏi: Rốt cục, có phải trong mắt anh, chúng tôi không bằng một phần những hoạt động kia không?
5. Tôi đòi chia tay.
Tôi nói chia tay. Anh ấy giận, nổi trận lôi đình, kể rằng có biết vì gia đình anh ấy phải cực thế nào không, có biết mỗi 30 tây đem tiền về lo cho mọi người là cực thế nào hay không. Trách móc đã đời hả hê, anh ok ngay cái rụp với tôi vì bảo tôi con nít. Hơi tí nói chia tay, so sánh anh với nhà người này người kia. Anh ấy bảo người dễ dàng nói chia tay vốn dĩ là người chẳng hề tốt đẹp gì. Anh đi nói xấu tôi với tất cả mọi người trong gia đình.
Chẳng lẽ tôi nói, cái gì cũng có lý của nó cả, sao anh không tự hỏi, người ta ức chế như thế nào mới nói chia tay với anh?!
Còn nhiều chuyện khác nữa… tôi chưa kể
Từ đầu, anh quên rằng tình yêu không phải anh đưa tôi tiền để tôi tiêu xài là có tình yêu dù tôi là 1 người phụ nữ bé nhỏ.
Tình yêu bắt đầu từ những sự quan tâm rất nhỏ nhặt lắm đó anh à.
Ngày xưa, khi anh hẹn tôi lần đầu, anh nói anh sẽ lo cho tôi cái này cái kia, liệu anh còn nhớ hay đã quên anh hỡi? Tình cảm của người phụ nữ sâu thẳm như biển khơi, nhưng người đàn ông đôi khi lại vô tâm không nhìn thấy, làm tổn thương trái tim của họ.
Tâm sự từ 1 nhân viên nữ đã gửi Hùng ngày xưa, chia sẻ lại cách điệu hóa 1 tý cho bạn đọc hiểu, nhưng tâm thư này khiến H bừng tỉnh về Hành Động và Trách Nhiệm của 1 người làm chủ. Ta đang làm chủ với tâm thế 1 doanh nhân, hay trọc phú, con buôn hay kẻ gian ác vậy!!!
Nguồn Doanh nhân Nguyễn Tuấn Hùng