Không biết đã bao nhiêu lần con người buông tay từ bỏ khi mà chỉ một chút nỗ lực, một chút kiên trì nữa thôi là anh ta sẽ đạt được thành công – Elbert Hubbard.
Trong cuộc sống sẽ có nhiều lúc ta rơi vào trạng thái khó khăn, bao nhiêu điều không hay cùng đổ ập xuống, bao chuyện không vừa ý cùng lúc xuất hiện. Những lúc như thế, nếu bạn vẫn quyết tâm trụ vững được tới cùng mới có thể sớm vượt qua khó khăn. Còn nếu bạn rơi vào trạng thái chán nản, chắc chắn sẽ bỏ bê tất cả và tình trạng sẽ càng tệ hơn trước.
Câu chuyện về 1 một cô gái trẻ là 1 ví dụ. Một sáng thường ngày cô thức dậy trong căn nhà trọ tập thể thì phát hiện trong nhà đã mất điện. Bước ra cửa cô mới biết chỉ mỗi mấy phòng gần mình mất điện chứ không phải toàn khu vực. Thế là cô không thể nấu bữa sáng với ly café quen thuộc hàng ngày trước khi đi làm.
Ra khỏi nhà với cái bụng rỗng, cô ghé tiệm mua chiếc bánh mỳ ăn tạm để còn lên công ty. Đang đứng chờ lấy bánh, chú chó nhỏ hàng xóm đột nhiên ở đâu lao thẳng vào chân cô đùa nghịch, những vết chân bẩn lập tức in hình lên chiếc quần mới tinh của cô.
Cúi xuống lau sơ vết bẩn, cô vội chạy xe nhanh còn kịp đến công ty, qua ngã tư rẽ phải cô quên bật đèn xinhan. Anh cảnh sát bước ra giữ xe cô lại bên lề đường, một biên bản được lập. Vội cũng chẳng kịp, cô đến công ty trễ giờ.
Chưa hết, vừa ra cantin ăn trưa thì một khách hàng lớn gọi điện đến, họ muốn hủy đơn hàng vừa bàn bạc xong tuần trước. Vậy là tiền thưởng cuối năm cũng tiêu tùng theo.
Mới làm việc được một lúc buổi chiều thì ở nhà nhắn tin lên – bà ngoại bệnh nặng. Vừa cất điện thoại vào, đang lo lắng trước sức khỏe của bà thì tin nhắn mới lại tới – tin từ người cùng quê mà cô thầm thương bấy lâu nay: “Anh báo tin em biết, anh chuẩn bị kết hôn rồi!”.
Tất cả cùng ập đến, khiến cô cảm thấy chán nản. Hết giờ làm, dắt xe ra về thì ôi thôi, lốp chẳng còn tí hơi nào, đành để xe lại công ty và lếch thếch đi bộ ra trạm xe bus cách đó hơn cây số với đôi giày cao gót. Cô bỗng cảm thấy nước mắt như chực rơi ra. Cuộc sống quả thật tàn nhẫn khiến cô bất lực.
Sau gần 1 tiếng ngồi xe bus, cô đã tĩnh tâm trở lại, nén giọt nước mắt chực rơi. Cô bình thản xuống bus, đi bộ về nhà. Vừa đi mấy bước, điện thoại lại reo lên – là số điện thoại khách hàng hủy đơn hàng lúc sáng. Ông ta hỏi rằng liệu cô có muốn thay đổi công việc, sang công ty ông ta làm với mức lương hấp dẫn hơn không? Rằng ông ta đã rất ấn tượng với cách làm việc của cô, dù hợp đồng giữa 2 công ty không thành. Cô hơi bất ngờ, cảm ơn ông ấy và nói rằng mình sẽ suy nghĩ.
Vừa bước vào đầu ngõ, chị hàng xóm dẫn chú chỏ nhỏ lúc sáng chồm vào người cô vừa đi ra. Chị bảo rằng mấy nhà lúc sáng mất điện do hỏng đầu vào ở cầu giao ngoài hộp tổng. Và chồng cô ấy nhân lúc sửa cho nhà đã sửa luôn cho cô rồi.
Tâm trạng thoải mái hơn, cô bước vào nhà, cất túi xách và điện thoại lên bàn, chợt nhớ ra tin nhắn của người thương, cô hồi âm: “Chúc anh hạnh phúc!”. Bất ngờ, tin nhắn gửi đi chưa lâu thì đã có tin trả về: “Hôm nay anh đã nói chuyện với bố mẹ em rồi, cuối tuần này chúng ta cùng nhau về thăm bà ngoại nhé!”
Ngạc nhiên, cô nhắn lại: “Sao anh lại về thăm bà ngoại em?”.
Anh trả lời bằng một mặt cười rất lạ: “Nếu không phải vì muốn bà ngoại vui vẻ, sớm khỏe lại thì anh chưa định kết hôn sớm thế đâu!” – cô há hốc miệng, chợt hiểu tất cả. Cô tự nhiên mỉm cười.
Thực ra, hạnh phúc luôn ở cuối con đường, thành công cũng luôn ở cuối con đường. Nếu chúng ta không kiên trì đi đến cùng sẽ chẳng thể gặt hái được thành quả.
Những lúc gặp khó khăn, nếu ta kiên định, nếu ta quyết tâm vượt qua thì mới có thể bước tiếp những bước tiếp theo, còn nếu nản lòng bỏ dở, thì những thành công cuối đường sẽ chẳng bao giờ thuộc về bạn. “Không có hoàn cảnh nào tuyệt vọng, chỉ có người tuyệt vọng vì hoàn cảnh”.
Nguồn : Trương Anh Tuấn