Thời nay, kiếm tiền kiểu gì?
Mình có nỗi niềm đau đáu, nỗi niềm, suy tư của 1 con đàn bà vô dụng, hèn nhát, đái ko qua ngọn cỏ.
Hàng ngày, mình nhìn quanh thấy cơ hội kiếm tiền thường đến từ những thứ rất tủn mủn vặt vãnh thế nhưng những gì người xung quanh mình luôn mong muốn kiếm chác phải thật to tát, hùng vĩ , oai vệ…chứ ít ai muốn nhúng tay vào việc bủn xỉn, lèm nhèm.
Thói quen từ lúc trẻ là khi đi đường, mình hay quan sát trên trục đường mình đi xem có quán xá, hàng họ j hấp dẫn hay ho ko? Mình soi từ cái biển hiệu nhỏ xíu nấp trong ngõ, trên gác tầng 2,3 chứ ko đơn thuần chỉ cửa hàng mặt phố. Cả cái Hn phát triển rộng lớn nói chung và cái làng nơi mình ở nói riêng, hàng quán nhiều vãi đái ra, nhiều như lông trên đầu ấy, chi chít chì chịt từ thực phẩm, gia dụng, dịch vụ…ko thiếu 1 thứ gì?
Các cửa hàng cho thuê trên làng mình, hiếm khi bỏ trống, bởi cứ 5 nốt nhạc, 1 chú thiêu thân sau khi cháy hết mình, hóa tro tàn thì lập tức lại có 1 anh thiêu thân bạn lao vào thế chỗ cảm tử, lại cháy như cứu hỏa = xăng.
Quán ở đây ko chỉ ngự ở mặt đường mà còn thục sâu vào từng hang cùng ngõ hẻm , luồn lách tầng 2, tầng 3 luôn cơ.
Anh lớn thì cố chống chọi được độ 1 – 2 năm thì tạch, đi qua lại thấy cửa đóng then cài, giấy dán bơ phờ bên ngoài ra điều: đóng cửa bảo dưỡng bảo trì, thực chất là đóng vĩnh viễn.
Có dững anh sống quá 5 năm, mình mừng quá nghĩ hẳn a lên bách niên giai lão rồi Phà ơi…dưng anh lại nẩy nòi mở thêm cơ sở 1, 2, xyz… y như rằng, anh nuôi thêm ông nghiện, ì ạch rồi kéo cả lũ chết hoặc co cụm lại 1 cách chật vật. Vào 1 cái quán chật vật để sinh tồn, âm khí như phả vào mặt khách luôn..
Có dững anh làm ăn bập bùng ngày đông ngày vắng, chưa biết sống chết sao thì thằng chủ nhà giời đánh lại giở mặt, nện cho 20 củ tiền điện chưa kể 30 củ tiền nhà thuê trên cái gác xép chơi vơi, mình đưa ông chồng bò lên ăn chỉ lo lõm thủ vì chạm trần.
Anh nho nhỏ thì độ 3 tháng a trút hơi thở cuối, vừa lôi máy ra bấm bấm định order cơm tối thì nhận tin: hôm nay chúng tao mua 1 tặng 1 để mai giải tán…Thở dài..
Anh vưa vừa thì hớn hở tưng bừng hoa lá được dăm tháng đầu, tháng sau hun hút, từ bingsu đổi qua burger, bánh mì kẹp, nhoách cái trưa chuyển thẳng sang bún đậu, mắm tôm, bún chả, bún cá, cơm cháo….
Chủ đầu tư từ Tây nguyên con , Kiều lai tạp cho đến Việt thuần chủng, từ start up, tập đoàn, tiểu thương…ko trừ 1 đối tượng nào ko lao vào cái tam giác quỉ này để hòng kiếm cơ hội. Ai ai cũng nghĩ đây là mảnh đất vàng dễ đớp húp hay sao ấy? Đến cả ông chồng hồn nhiên ngây thơ của mình cũng nho nhoe đòi mở cửa hàng thit thà bán chác, nấu nướng qua ngày…mình lộn hết cả mề, ném cho ánh nhìn như dao và hạ lệnh: mời ông tiếp tục ngồi vẽ vời , đồ họa, hoa lá cho tôi nhờ, ngày vẽ 2 cái logo, nhận diện thương hiệu chí ít vợ con ông còn nho nhoe dám ra đường chứ giờ ông đòi mở shop thì đến lá cây, bèo tấm còn ko có mà xơi.
Mình sống đây gần 10 năm mà chưa đi hết nổi cái bản đồ ẩm thực này vì tốc độ đóng mở, mở đóng quay như sổ xố lúc 6h30’, chóng mẹ cả mặt. Mình gọi đây là nghĩa địa nghìn tỷ vì mỗi 1 shop/quán TB cũng ngốn từ 300 củ cho đến 3 tỏi, thử hỏi ai đếm xuể có xiết bao cái mộ nho nhỏ, nhờ nhỡ, lơn lớn đã tèo trong tưng đấy năm qua?
Nghành nghề này quá ác liệt, ngày ngày mình gặm cái bánh mì 12k full option ở đối diện cổng cơ quan mà lo lắng cho thời cuộc, trong lúc 2VC chị bán bánh vã mồ hôi, cứ ngày 300 ổ bánh,vợ làm bánh chồng bấm thang các tầng ném bánh mì lia lịa cho khách , đêm ngủ ko mộng mị, mỗi tháng chỉ cần đóng 1 quyển sổ xinh xinh cỡ 30 củ sau chi tiêu…Họ chả ưu tư lo chiến lược, lo tiền nhà , lo nhân viên bòn rút, cướp nghề, lo xu thế của khách hàng…
MÌnh chưa bao h có hoài bão làm lớn, làm hoành, làm mãnh liệt cái mẹ j vì có lẽ mình nhìn xác chết ngả rạ chất chồng đầy đường nên hãi, cứ cái j hèn hèn, bủn xỉn chả ai thèm động tay thì mình lại cun cút nhặt nhặnh. Sợ lắm ấy những cái danh: ông chủ, bà chủ, CEO tâp đoàn trà đá, founder của chuỗi bỏng ngô, hay sáng lập viên của xiên thit nướng….
Thôi xàm lol đôi dòng tâm sự vớ va vớ vẩn…mình lại cun cút đi đong đơn nốt cho kịp chuyến quang gánh ngày mai…Mình thật lòng chỉ khấn cho ai đang làm ăn thì sớm trúng lớn để hưởng phúc sớm.. mình thật đấy. Còn ai vẫng đang kiếm sống nhặt nhạnh được đủ cơm 3 bữa, quần áo cả bộ, dép đi cả đôi thì đừng than phiền nữa, rồi đến lúc cỏ rác cũng chả đến lượt.
Nguồn: Group Bếp Kún