Bạn đang trên đường đến với cái chết, tôi không trù bạn, tôi cũng không phải là người bi quan, sự thật tất cả chúng ta đang trên con đường đi đến cái chết, chỉ là lâu hay mau, mỗi ngày trôi qua, bạn đang càng gần cái chết hơn. Dù bạn có thể sống 80 tuổi, thậm chí 100 tuổi hay hơn số đó, bạn vẫn đang nhích dần tới điểm cuối cùng của đời bạn.
Rồi cũng đến một ngày Bác Sỹ sẽ phải nói với người nhà bạn: xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Và rồi bạn được đưa về nhà với lời dặn dò ân cần nhất. “Về nhà cố gắng ăn uống vào nhé, có thèm gì cứ bảo gia đình mua cho mà ăn. Đừng tiết kiệm nữa”. Đúng là sét đánh bên tai, Lúc đó bạn sẽ phản ứng thế nào nhỉ, bạn sẽ bình thản đón nhận nó hay khóc thút thít như một đứa trẻ.
Bạn có cảm thấy sợ hãi nếu điều đó sảy ra vào ngay lúc này? Lúc bạn còn đang phơi phới tuổi xuân với bao dự định còn giang dở.
Trên đời chỉ có hai dạng người không sợ chết, dạng người thứ nhất là cuộc sống họ đang sống còn tệ hơn cả cái chết,cái chết với họ là một sự giải thoát. Hai là những người đã mãn nguyện với cuộc sống, họ chẳng còn gì phải nuối tiếc, cái chết với họ chỉ là phần tiếp nối của luân hồi sinh diệt.
Có lẽ tất cả chúng ta đều không muốn là kiểu người thứ nhất và mong muốn điều thứ hai. Bạn sẽ thanh thản ra đi với một nụ cười mãn nguyện trên môi và một trái tim rộng mở.
Vậy thì hãy tự hỏi bản thân mình ngay lúc này. Nếu ngày mai sẽ là ngày cuối cùng của đời bạn liệu bạn có sợ hãi?
Và vì sao bạn sợ hãi, vì sao bạn chưa thể rời bỏ thế giới này để ra đi? Phải chăng bạn vẫn còn quá nhiều khát vọng, quá nhiều ước mơ, quá nhiều việc bạn muốn làm mà chưa dám làm? Phải chăng đời bạn còn quá nhiều dang dở…
Bạn chưa dám ngỏ lời với người bạn thần thương, trộm nhớ
Bạn chưa dám từ bỏ công việc hiện tại để làm công việc bạn yêu thích, dù bạn đã chán tới tận cổ
Bạn mong mỏi một lần bước qua lằn ranh của nỗi sợ để có thể hát ca, nhay múa hay thể hiện con người thật của mình.
Bạn ước ao một lần lột bỏ vỏ bọc để được là chính mình, với giớ tính thật của mình hay với một vài việc đơn giản như: đi Phượt, tự tin trước đám đông, hay mặc theo gu thời trang bạn thích…
Bạn đã dấu mình trong bao lâu rồi? Và tôi biết từng ấy thời gian là từng ấy ngày bạn đau khổ, rằn vặt, mệt mỏi. Và đương nhiên khi cuộc sống không có niềm vui, không có hạnh phúc bạn chỉ như đang tồn tại. Bạn vẫn hít thở đấy, bạn vẫn di chuyển đấy, mọi thứ bên ngoài vẫn như bình thường đấy nhưng sự thật bên trong bạn thế nào?
Bạn làm việc này nhưng tâm trí bạn lại ở chỗ khác, bạn chỉ tìm được niềm vui khi mơ tưởng về những điều bạn mong mỏi được là.
Bạn sẽ tiếp tục điều này tới bao giờ, bạn sẽ tiếp tục đau khổ đến bao giờ, bạn sẽ tồn tại đến bao giờ. Sao bạn không dám sống dù chỉ một lần???
Tôi biết lý do đến giờ mọi người vẫn như đang tồn tại và chưa từng được sống vì mọi người đều có những cái cớ nghe có vẻ thuyết phục: Vì cha mẹ vì gia đình vì điều kiện chưa cho phép…
Hãy thôi ngụy biện đi và nhìn sâu vào trong bạn. Nếu bạn không là chính bạn, làm sao bạn có thể làm tròn trách nhiệm với cha mẹ, gia đình, nếu bạn không biết thế nào là sống, vậy thì mọi người đối diện với bạn chỉ như một cái xác vô hồn, nếu bạn không dám yêu vậy thì làm sao mọi người cảm nhận được tình yêu từ bạn. Bạn hời hợt trong mọi thứ, Bạn sẽ làm gì với mọi mối quan hệ, bạn sẽ chỉ xuất hiện như một con Ma nơ canh di chuyển được. Hay là bạn có tới hai Bộ mặt, một bộ mặt cười khi đối diện với mọi người và một bộ mặt khốn khổ khi đối diện với chính bạn. Trong bạn tồn tại hai con người đối lập, tương phản và đích xác bạn là kẻ bị tâm thần phân liệt, đấy chính là chứng bệnh của bạn. Hãy thôi NGỤY BIỆN đi, hãy thôi tự lừa dối bản thân đi để sống một lần.
Hãy can đảm lựa chọn theo sự mách bảo của con tim. Hãy lựa chọn bằng tình yêu vì tình yêu là thứ duy nhất ta cần theo đuổi, chỉ tình yêu mới tạo ra niềm vui và hạnh phúc, chỉ tình yêu mới làm cuộc sống bạn nở hoa, chỉ tình yêu mới làm cuộc đời bạn trọn vẹn.
Nếu bạn yêu ai đó hãy dũng cảm nói với họ vì biết đâu họ cũng đang chờ đợi điều đó. Ngay cả khi họ có từ chối bạn cũng mãn nguyện vì đã làm điều trái tim bạn mách bảo.
Nếu bạn yêu một công việc gì đó, kinh doanh chẳng hạn, bạn chưa dám làm vì còn quá nhiều trói buộc. Hãy dũng cảm hành động vì cuộc đời này một trong những điều khổ sở nhất là chọn sai nghề.
Nếu bạn yêu ca hát, nếu bạn yêu vẽ, nếu bạn yêu hoà mình vào thiên nhiên bằng những chuyến đi phượt… Hãy cứ đi, đừng chần chừ, đừng đặt điều kiện phải có thứ này thứ kia. Bạn sẽ không bao giờ làm được vì không phải thiếu điều kiện ngăn cản bạn mà vì tình yêu của bạn dành cho những thứ đó chưa đủ lớn.
Ngay cả việc bạn đang là một người lạc giới, bạn đã kìm nén thể hiện con người bạn. Hãy là chính bạn, hãy sống với gì tạo hoá sinh ra bạn.
Nếu bạn còn mãi luẩn quẩn trong lồng kính đầy tù túng, hãy một lần phá bỏ ranh giới đó. Bạn sẽ không chết đâu mà bạn sẽ mạnh mẽ gấp bội
Nizche nói rằng: ” cái gì không đáng gục được bạn, sẽ làm bạn mạnh mẽ hơn”.
Thứ duy nhất bạn phải đối mặt chỉ là sự sợ hãi, nó đã kìm hãm bạn nhiều năm, nó làm bạn khổ sở nhiều năm. Giờ là lúc bạn đánh gục nó để dành lấy phần thắng về mình. Bạn sẽ trở thành người mạnh mẽ thật sự. Bạn sẽ là chính bạn và rồi niềm vui, tình yêu lại tuôn chảy trong bạn. Bạn chẳng vòn sợ hãi bất cứ điều gì.
Nghệ thuật sống trong mọi nghệ thuật chính là YÊU CUỘC ĐỜI BẠN ĐANG SỐNG và SỐNG CUỘC ĐỜI BẠN YÊU THÍCH.
Yêu các bạn, bạn của tôi.
Nguồn: Vịt tri kỷ, fouder dự án THỰC DƯỠNG VÔ ƯU.